Giao dịch: Đánh mất tim của trùm xã hội đen
Phan_37
Chương 17: Trốn
Nhưng… những lời này lại hù dọa Thượng Quan Tuyền kinh hãi.
Cô nhìn đồ trong tay Lãnh Thiên Dục… là một chiếc vòng chân!
Côbiết hàm ý của Lãnh Thiên Dục không phải chiếc vòng này mà là câu nói ở trước…
Lúc đi du lịch ở Hy Lạp, rơi ở trên giường…
Hô hấp của Thượng Quan Tuyền dần trở nên hỗn loạn, cô hiểu Lãnh Thiên Dục muốn nói cho Niếp Ngân biết hai người đã quan hệ với nhau lúc ở Hy Lạp.
Cô không nín nhịn được nữa, cả người cô không ngừng run lên…
Cô cảm thấy bóng tối đang che hai mắt cô lại…
Nhìn ánh mắt kinh hoàng của Thượng Quan Tuyền, Niếp Ngân đau lòng siết chặt eo cô, đôi mắt thâm thúy khiến người ta không biết hắn đang nghĩ gì.
Hắn cúi đầu nhìn cô gái trong lòng, mỉm cười dịu dàng: “Tuyền, sao lại sơ ý như vậy, vật quan trọng như vậy lại vứt bừa bãi”.
Giọng điệu đầy yêu thương, giống như một ông chồng đang cưng chiều vợ mình.
Sau đó, hắn lạnh lùng nhìn Lãnh Thiên Dục: “Lãnh tiên sinh, cám ơn lòng tốt của anh. Thứ này tôi sẽ cầm giúp Tuyền”.
“Được”.
Lãnh Thiên Dục bước lên phía trước một bước, nhìn ánh mắt Niếp Ngân đầy cảnh giác. Hắn đưa chiếc vòng cho Niếp Ngân, mà Thượng Quan Tuyền vì hắn đang tiến lại gần cũng cứng đờ cả người lại.
Sau đó, giọng nói đầy ma mị của hắn vang lên: “Nhưng đáng tiếc…”. Lãnh Thiên Dục nhìn Niếp Ngân và Thượng Quan Tuyền, bên môi cong lên nụ cười lạnh lẽo.
“Đồ thì anh có thể mang đi, nhưng Tuyền phải về cùng tôi, bởi vì… tôi không cho phép người phụ nữ đang mang thai đứa con của Lãnh gia đi lung tung ở ngoài”.
Cái gì?
Rõ ràng những lời này không chỉ chấn kinh đến Thượng Quan Tuyền mà cũng ảnh hưởng đến sự bình tĩnh của Niếp Ngân.
Cánh tay đang ôm Thượng Quan Tuyền của hắn đột nhiên căng lên…
Đôi mắt tao nhã hiện lên tia nghi hoặc…
“Lãnh Thiên Dục, anh nói bậy bạ cái gì thế?”. Thượng Quan Tuyền đầy ngạc nhiên, thân thể cũng vì lời vừa rồi của hắn mà run rẩy.
Người đàn ông này nói bậy gì thế? Con của Lãnh gia? Hắn đang mơ đấy à?
Thấy phản ứng của hai người, Lãnh Thiên Dục cong môi cười đầy châm chọc. Hắn tiến sát lại gần Thượng Quan Tuyền, đôi mắt thâm thúy không chớp nhìn cô, dùng giọng nói chỉ đủ để ba người nghe thấy: “Em quên bốn ngày đánh cược ở Hy Lạp của chúng ta rồi à?”
Tuy hắn đang nhìn Thượng Quan Tuyền nhưng thật ra lại đang nói cho Niếp Ngân nghe.
Hắn muốn cho anh ta biết người phụ nữ này anh ta không thể nắm giữ được nữa.
Một câu nói lập tức dội thẳng vào tim Thượng Quan Tuyền!
Cô biết rõ những lời này của Lãnh Thiên Dục đã đẩy cô vào tình thế dù có trăm cái miệng cũng không thể giải thích nổi. Dù cô có mang thai con của Lãnh Thiên Dục hay không không quan trọng, quan trọng là… hắn đã thành công trong việc để Niếp Ngân biết cô đã lén lút đánh cược với Lãnh Thiên Dục ở sau lưng tổ chức.
Cô cảm giác như trước mắt đang xuất hiện nhưng vòng xoáy đen ngòm đáng sợ, cảm giác bất lực vây lấy cô, dù thế nào cũng không thể kháng cự nổi, chỉ có thể bị hút vào vòng xoáy đó, để mặc nó cắn nuốt…
Dù cô có vùng vẫy thế nào thì vòng xoáy đen ngòm đó vẫn bao vây lấy cô, càng ngày càng tiến đến gần cô hơn…
Đôi môi khẽ cong lên nụ cười nhạt đầy đau đớn, ý cười lạnh nhuộm đầy nơi đáy mắt, cảm giác trống rỗng khiến trái tim người khác như cảm nhận được sự tuyệt vọng trong lòng cô…
Niếp Ngân bước lên một bước, tuy trên mặt đang nở nụ cười tươi cho người khác xem nhưng giọng nói lại hết sức lạnh lẽo. Hắn nhìn Lãnh Thiên Dục, thấp giọng nói: “Lãnh Thiên Dục, đừng có mà ăn nói hàm hồ như thế”.
“Hàm hồ?”
Lãnh Thiên Dục nhíu mày cười, nhưng nụ cười lại đặc biệt lạnh lẽo và sắc bén. Hắn giống như một người bạn thân thiết, cúi xuống nói từng câu từng chữ bên tai Niếp Ngân: “Anh hẳn là biết giữa tôi và cô ấy đã có chuyện gì. Anh là đàn ông, hôm đó trong điện thoại chắc chắn không thể không biết chúng tôi đang làm gì”.
Nói xong, Lãnh Thiên Dục đứng thẳng người lên, đôi mắt ngoan độc lộ vẻ bí hiểm… Hắn không tin Niếp Ngân còn có thể giả vờ ngu ngốc được nữa. Là đàn ông thì không thể không hiểu hàm ý trong lời nói của hắn!
Quả nhiên, ánh mắt Niếp Ngân đột nhiên trở nên lạnh lùng, bàn tay nắm chặt lại…
Thượng Quan Tuyền cảm thấy mình sắp ngất đến nơi rồi… mà bên cạnh lại là một vách núi sâu đen nữa.
Đúng lúc này, một chiếc xe dừng lại xem náo nhiệt ngay bên cạnh cô, chủ xe có vẻ như đang khá vội nhưng vẫn muốn hóng xem ba người này có chuyện gì.
Mắt Thượng Quan Tuyền sáng lên, cô không nói gì nữa, bất ngờ thoát khỏi cánh tay của Niếp Ngân. Sau đó cực kì nhanh chạy về phía chiếc xe, kéo chủ xe ra bên ngoài!
“Này này này, cô, cô…”. Chủ xe còn chưa rõ tình hình đã trơ mắt nhìn Thượng Quan Tuyền ngồi vào xe của mình.
Lãnh Thiên Dục và Niếp Ngân ngạc nhiên. Nhưng hai người nhanh chóng phản ứng lại, nhưng vừa muốn tiến lên thì Thượng Quan Tuyền đột nhiên nhấn ga, phóng xe như điên lao đi.
Chết tiệt!
Lãnh Thiên Dục không nghĩ nhiều nữa, lập tức quay lại xe của mình, phóng đuổi theo cô. Mặt Niếp Ngân cũng trở nên cực kì khó coi, ra hiệu tài xế của mình ra ngoài, tự hắn lái xe theo sát phía sau.
“Này, mấy người… xe của tôi, xe của tôi”. Người chủ xe kia cực kì kích động, khi anh ta thấy Niếp Ngân chuẩn bị rời đi liền chạy lên, nhất quyết kêu gào.
“Trả xe cho tôi, trả xe…”
Anh ta còn chưa nói xong, tài xế của Niếp Ngân đã lấy ra một tờ chi phiếu mệnh giá lớn đưa cho anh ta. Trên đó có chữ kí của Niếp Ngân.
“Số tiền này đủ rồi chứ hả?”. Người tài xế lạnh nhạt nói.
Chủ xe giật lấy tờ chi phiếu, nhưng khi anh ta nhìn thấy một chuỗi dài con số không trên đó thì mặt mày lập tức hớn hở, cúi đầu cám ơn lia lịa.
“Haha, đủ rồi, đủ rồi”. Số tiền trên tờ chi phiếu này đủ mua đến cả mấy cái xe ấy chứ!
Chương 18: Bị Thương Rơi Xuống Biển
Luồn lách qua những con ngõ nhỏ lại phóng thẳng trên đường cái rộng lớn, Thượng Quan Tuyền điều khiển xe như một chú cá cực kì điệu nghệ, trong khi đó xe của Lãnh Thiên Dục và Niếp Ngân cũng theo sát phía sau, một bước không rời.
Khi xe của Thượng Quan Tuyền rẽ vào một con ngõ nhỏ, cô nhấn mạnh chân ga, chiếc xe đâm vào mấy cây gậy bằng trúc được đặt ở bên đường. Gậy đổ xuống phát ra những âm thanh bốp bốp. Xe của Lãnh Thiên Dục và Niếp Ngân đang đi sát phía sau.
“Kít…”
Lãnh Thiên Dục phanh gấp xe lại, tránh những cậy gậy trúc đổ lên xe. Ngay sau đó hắn bẻ tay lái, quay xe đi hướng ngược lại, trong khi xe của Niếp Ngân vẫn tiến lên phía trước.
Thượng Quan Tuyền rẽ xe ra đường lớn, cô cảnh giác nhìn qua gương chiếu hậu thì thấy xe của Niếp Ngân đang đuổi theo phía sau, cô lại nhấn mạnh ga tăng tốc.
Khoan đã, sao lại không thấy xe của Lãnh Thiên Dục?
Thượng Quan Tuyền đang nghĩ ngợi thì thấy một chiếc xe Bugatti từ con ngõ nhỏ bên cạnh lao ra, chắn ngay trước đầu xe Thượng Quan Tuyền…
“Kít…”. Thượng Quan Tuyền lập tức phanh xe lại. Bánh xe bị phanh gấp ma sát với mặt đường tạo ra những tiếng kêu chói tai. Thấy xe của Niếp Ngân đang tới gần, cô lập tức bẻ tay lái, cắn răng nhấn ga lái xe đi.
Xe của cô chuyển hướng, rất nhanh chóng đã vượt qua được xe của Lãnh Thiên Dục đang cản đường…
Cả ba chiếc xe truy đuổi trên đường phố khiến giao thông bị hỗn loạn, rất nhiều chiếc xe khác phải dừng lại, trong nháy mắt cả con đường vang lên những âm thanh ầm ĩ, chửi bới loạn xạ.
“Chết tiệt!”. Lãnh Thiên Dục hung hăng đập vào vô lăng, nhấn mạnh ga, vượt qua xe của Niếp Ngân, xe của hắn dần tiếp cận sát xe của Thượng Quan Tuyền…
Hắn cố gắng phóng lên, mở cửa kính xe hét lớn…
“Dừng xe lại cho tôi!”. Hắn tức giận gào lên, cô gái này không muốn sống nữa à, ngoan ngoãn đi cùng hắn khó đến vậy sao?
Thượng Quan Tuyền chẳng rảnh rỗi để quan tâm đến sự lo lắng ẩn giấu sau vẻ mặt bừng bừng lửa giận của hắn, lúc này cô chỉ muốn thoát khỏi hai người đàn ông đó mà thôi.
Cô lại vượt lên xe của Lãnh Thiên Dục, phóng bạt mạng trên đường…
Xe của Niếp Ngân vừa định tiến lên thì bị xe của Lãnh Thiên Dục chặn lại…
“Đủ rồi, đừng đuổi nữa, nếu không cô ấy sẽ xảy ra chuyện mất”. Lãnh Thiên Dục chặn xe của Niếp Ngân lại, lớn tiếng hét lên.
Niếp Ngân cảm thấy lửa giận bừng bừng trong lòng khi nghe những lời này của Lãnh Thiên Dục. Hắn bẻ tay lái, tránh xe của Lãnh Thiên Dục, giọng nói cực kì lạnh lùng vang lên: “Anh không có quyền ra lệnh cho tôi”.
Nói xong, hắn nhấn mạnh ga, phóng thẳng lên phía trước.
Ánh mắt Lãnh Thiên Dục cũng đầy phẫn nộ… hắn đạp mạnh chân ga, theo sát phía sau.
Thượng Quan Tuyền phóng ở đằng trước biết rõ nếu không nghĩ ra biện pháp khác thì sớm muộn gì cũng bị đuổi kịp. Qua một lúc điều khiển xe, cô nhận ra tính năng và tốc độ của chiếc xe này không thể đọ nổi với xe của Lãnh Thiên Dục và Niếp Ngân.
Dù sao thì đây cũng chỉ là một chiếc xe bình thường mà thôi, làm sao so được với siêu xe của hai người đàn ông kia chứ.
Xe chạy trên đường cao tốc, một bên là núi còn bên kia là biển. Từ trên cao nhìn xuống, bờ biển như vây quanh lấy con đường nhưng trên đường cao tốc lúc này không có nhiều xe lắm nên mặt đường hết sức thông thoáng.
Thượng Quan Tuyền nhìn qua gương chiếu hậu thấy hai chiếc xe đang theo sát phía sau mình. Cô nhấn mạnh chân ga, tăng tốc tốc đa!
Đúng lúc này, một chiếc xe thể thao màu đen đột nhiên lao ra, nhằm thẳng hướng xe của Thượng Quan Tuyền…
“A…”. Thượng Quan Tuyền bị bất ngờ, lúc cô nhận ra được điều này thì đã bị chiếc xe đột nhiên lao ra kia phóng lại gần xe mình. Ngay sau đó, cô theo bản năng bẻ mạnh tay lái về bên trái…
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, chiếc xe thể thao kia đột nhiên lao ra, còn Thượng Quan Tuyền vì muốn tránh va chạm nên xe của cô lập tức lao vào hàng rào chắn…
“Kít…”
“Kít…”
Xe của Lãnh Thiên Dục và của Niếp Ngân đồng thời dừng lại!
“Không…”. Niếp Ngân kinh sợ trợn mắt nhìn cảnh tượng đang xảy ra, thất thanh hét lớn.
Nhưng rõ ràng sự tình chẳng thể cứu vãn được nữa. Hàng rào chắn không chịu nổi va đập quá mạnh nên bị vỡ, xe của Thượng Quan Tuyền cũng bị mất lực cản nên điên cuồng lao đi rồi rơi thẳng xuống biển.
“Tuyền…”. Lãnh Thiên Dục thấy vậy, đôi mắt luôn lạnh lẽo lúc này tràn đầy đau xót, hắn cảm thấy mình không thể hít thở được nữa.
Ngay sau đó, hắn mở mạnh cửa xe ra, điên cuồng chạy đến chỗ xe của Thượng Quan Tuyền vừa rơi xuống…
Nhưng hắn lại không hề hay biết, có một khẩu súng đang thò ra từ chiếc xe thể thao kia. Sau đó, tiếng súng vang lên…
Pằng một tiếng, Lãnh Thiên Dục bị trúng đạn!
Tiếng súng lập tức khiến Niếp Ngân chú ý!
“Ưm…”. Lãnh Thiên Dục lấy tay che miệng vết thương lại. Lúc này hắn chẳng quan tâm đến máu đang chảy ròng ròng trên người mình, chỉ đưa mắt nhìn xuống biển sâu… Thượng Quan Tuyền, dù thế nào hắn cũng phải cứu cô!
Ngay sau đó, Lãnh Thiên Dục nhảy xuống biển!
Nước biển xanh như nhấn chìm bóng dáng của hắn…
Niếp Ngân cũng chẳng để ý nhiều nữa, hắn cũng nhảy xuống theo, không phải vì ai khác mà cũng chính vì Thượng Quan Tuyền đang ở dưới đó.
Chiếc xe thể thao kia không rời đi ngay, cửa kính xe chậm rãi hạ xuống lộ ra khuôn mặt giả tạo và nụ cười lạnh lẽo của Sax Ân. Ngay sau đó, hắn vuốt ve khẩu súng ống.
Thời gian trôi qua đã được một lúc lâu, mãi đến khi… Niếp Ngân toàn thân ướt sũng xuất hiện trên đường cao tốc.
Hắn đã tìm rất lâu, mãi mới thấy xe của Thượng Quan Tuyền. Nhưng điều khiến hắn hoảng sợ là trong xe không hề có ai. Nhìn đi nhìn lại mới thấy cửa kính xe đã bị đập vỡ, rõ ràng là Thượng Quan Tuyền đã được Lãnh Thiên Dục cứu lên rồi!
Lãnh Thiên Dục đang bị thương mà lại có thể nhanh chóng cứu được Thượng Quan Tuyền như vậy!
Niếp Ngân suy sụp chống tay lên thành xe, khi hắn nhìn rõ chủ nhân của chiếc xe thể thao kia là Sax Ân, trong mắt tràn ngập hận thù…
Hắn bước lên vài bước, mở mạnh cửa xe rồi lôi Sax Ân ra ngoài, đẩy hắn ngã xuống đất, từng nắm đấm mạnh mẽ trút xuống như mưa…
Ba vệ sĩ của Sax Ân nhao lên muốn bảo vệ chủ nhân nhưng đều bị Niếp Ngân điên cuồng đấm đá, không thể động đậy!
“Đồ điên, ai cho phép anh làm vậy?”. Niếp Ngân gào lên, ra sức đánh Sax Ân.
“Đánh đi, cứ đánh đi! Haha, dù sao thì người cần chết cũng đã chết rồi”. Sax Ân điên cuồng cười lớn, không hề có ý định đánh trả lại.
Niếp Ngân càng ra tay mạnh mẽ hơn, khuôn mặt anh tuấn lạnh lẽo đến mức có thể giết người. Hắn túm lấy cổ áo Sax Ân, gằn từng tiếng, dập tắt vọng tưởng của Sax Ân: “Anh cho rằng Lãnh Thiên Dục đã chết rồi sao? Anh thật sự cho rằng hắn ta có thể chết được sao? Đồ ngu!”
“Cái gì?”. Sax Ân nghe Niếp Ngân nói vậy liền kinh sợ, toàn thân run lên.
Trong mắt Niếp Ngân lóe lên những tia thù hận, dường như muốn đấm nát mặt Sax Ân ra.
“Tôi cảnh cáo anh, tốt nhất nên cầu trời khấn phật cho Thượng Quan Tuyền còn sống, nếu không đừng nói là Lãnh Thiên Dục, ngay cả tôi cũng không tha cho anh đâu. Tôi… nhất định sẽ hủy diệt anh!”
HỒI 10: TRÒ ĐÙA CỦA TẠO HÓA
Chương 1: Bệnh Viện Ward
Tạo hóa quả là một bậc thầy về phép thuật
Khoảnh khắc đau lòng nhất, trớ trêu nhất không phải là lúc nhận ra tình yêu đã mất đi mà là khi ta vẫn đang bồi hồi thương nhớ
Còn chưa kịp nhận ra đã biến mất rồi
Có trốn tránh cũng chẳng thể thoát được
Đối mặt chưa chắc đã là chuyện khổ tâm nhất
Cô đơn một mình chưa chắc đã không hay
Có được cũng chẳng biết giữ được bao lâu
Mất đi không có nghĩa là không thể có lại được
Ta có thể tìm lý do để đau lòng khổ sở, cũng có thể tìm lý do để bản thân vui vẻ...
Bệnh viện Ward
Bệnh viện này là do Lãnh Thiên Hi đầu tư, tọa lạc ở trung tâm thành phố, nằm ngay tại con phố phồn hoa nhất. Diện tích rộng lớn và phong cách thiết kế xa hoa khiến người khác phải tặc lưỡi, là bệnh viện danh tiếng hàng đầu trong giới thượng lưu.
Bệnh viện Ward là bệnh viện đa khoa, trong đó nổi tiếng nhất là khoa não. Nơi đây tập hợp các chuyên gia y học hàng đầu của các quốc gia vậy nên những người tới khám bệnh chữa trị đều là những người giàu có, thậm chí còn có cả Thủ tướng.
Lúc này, trong phòng cấp cứu của bệnh viện Ward, các bác sĩ y tá ra ra vào vào bận rộn, ngoài hành lang là một người đàn ông cao lớn. Toàn thân người này ướt đẫm, nghiêng người dựa vào ghế, thân thể hơi suy yếu nhưng đôi mắt như biển sâu vẫn không hề lơi lỏng, nhìn chằm chằm về phía cửa phòng cấp cứu.
Lúc này có hai y tá trẻ tuổi tới, một y tá nhẹ nhàng vỗ vai người đàn ông, nhẹ nhàng nói: “Tiên sinh, mời anh theo tôi đi khám. Anh xem, bộ dạng của anh rất suy yếu, trên người… còn đang chảy nhiều máu, cứ để như vậy rất nguy hiểm”.
Lúc trước có rất nhiều y tá và cả bác sĩ cũng tới khuyên, nhưng người này chẳng hề cảm kích cũng chẳng để ý đến lời nói của ai. Nhưng nhìn thấy bộ dạng thảm hại đó, các y tá và bác sĩ vẫn hết sức lo lắng. Nhất là khi nghĩ đến cảnh người này toàn thân đầy máu ôm một cô gái điên cuồng chạy vào bệnh viện, ánh mắt lạnh lẽo dường như muốn đóng băng luôn cả bệnh viện.
Bọn họ không biết rốt cuộc người này là ai nhưng vẻ ngoài anh tuấn khiến rất nhiều y tá và bác sĩ chú ý, vậy nên cũng nhiều người tới gần khuyên nhủ.
Người đàn ông này không phải ai khác, chính là người đã bị trúng đạn mà vẫn nhảy xuống biển cứu Thượng Quan Tuyền – Lãnh Thiên Dục!
Hắn nghe y tá nói vậy nhưng đầu cũng chẳng thèm cử động, ánh mắt vẫn dán vào cửa phòng cấp cứu nhưng cũng mở miệng, giọng điệu ra lệnh lạnh lẽo khiến mọi người đều sợ hãi: “Đưa những bác sĩ giỏi nhất vào đó cứu chữa cho cô ấy, nghe rõ chưa?”
Các y tá ngẩn người. Rốt cuộc người này là ai mà khẩu khí lớn như vậy, nhưng xem ra không phải hắn đang nói đùa.
Đúng lúc này…
“Anh…”
Lãnh Thiên Hi vội vàng tiến về phía hành lang, khuôn mặt anh tuấn lúc này đầy vẻ lo lắng. Khi anh thấy Lãnh Thiên Dục liền gọi lớn tiếng.
Theo sau anh còn có Bùi Vận Nhi sắc mặt trắng bệch. Cô đi theo sau Lãnh Thiên Hi, vừa đi vừa run rẩy.
“Bác sĩ Thiên Hi…”. Các y tá nhao nhao kêu lên.
Tuy Lãnh Thiên Hi là nhà đầu tư của bệnh viện này nhưng bởi vì anh cũng là bác sĩ chuyên khoa thần kinh nổi tiếng thế giới nên mọi người trong bệnh viện đều gọi anh là bác sĩ Thiên Hi.
“Ừ”. Lãnh Thiên Hi hơi gật đầu. Sau đó đi đến bên người Lãnh Thiên Dục.
“Anh, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Sao Tiểu Tuyền lại rơi xuống biển?”. Anh lo lắng hỏi han.
Vừa mới đến trưa anh đã nhận được điện thoại của anh cả. Vì lúc ấy đang ở cô nhi viện nên Bùi Vận Nhi cũng biết chuyện. Hai người vội vàng chạy tới bệnh viện luôn.
Sắc mặt Lãnh Thiên Dục hơi tái nhợt nhưng hắn vẫn nhìn vào cửa phòng cấp cứu, nói: “Đừng nói đến chuyện đó nữa, Tuyền đã vào đó lâu rồi, anh lo không biết cô ấy có chuyện gì không, em vào xem thử đi”.
Lãnh Thiên Hi nhìn đồng hồ trên tay rồi quay sang y tá.
“Cô gái ngã xuống biển đã ở trong phòng cấp cứu bao lâu rồi?”
Y tá lập tức đáp: “Khoảng hai tiếng rồi”.
Lãnh Thiên Hi nghe xong, hai hàng lông mày nhíu chặt lại…
“Anh Thiên Hi, Tiểu Tuyền… cậu ấy có sao không…”. Bùi Vận Nhi cảm thấy trái tim mình đau nghẹn lại, sao thời gian cấp cứu lại lâu như vậy rồi chứ?
“Yên tâm đi, Tiểu Tuyền sẽ không sao đâu”. Lãnh Thiên Hi cầm đôi tay lạnh lẽo của Bùi Vận Nhi lên, kiên định đáp.
Lúc này trợ lý của anh cũng tới, nhanh chóng thay áo blouse trắng cho anh.
“Thiên Hi…”. Lãnh Thiên Dục thấp giọng gọi.
Lãnh Thiên Hi nhìn về phía anh trai nhưng lại kinh ngạc phát hiện ra bộ dạng của Lãnh Thiên Dục, lập tức tiến lên…
“Anh, anh bị thương à?”
Ánh mắt Lãnh Thiên Hi lại càng thêm lo lắng. Vì Lãnh Thiên Dục mặc bộ vest tối màu, quần áo ướt nhẹp làm loãng vệt máu, nếu không nhìn kĩ thì sẽ không phát hiện ra điều bất thường.
Lãnh Thiên Dục cắt ngang lời em trai, giọng nói hơi vô lực: “Anh không sao, Thiên Hi, nhất định phải cứu cô ấy”.
“Anh, anh yên tâm, dù thế nào em cũng không để Tiểu Tuyền gặp chuyện gì đâu”. Nói xong, anh tiến lên nhẹ nhàng cởi áo vest ngoài của Lãnh Thiên Dục ra…
“Bị bắn? Anh…”.
Lãnh Thiên Hi thấp giọng kêu lên, trong ánh mắt tràn ngập sự đau lòng và kinh hãi. Dù cách một lớp áo sơ mi nhưng anh không khó tưởng tượng được vết thương nặng đến mức nào. Rõ ràng là bị đạn bắn, vị trí vết thương cũng rất nguy hiểm…
Lãnh Thiên Dục muốn ngăn cản nhưng do mất máu quá nhiều nên thân thể chẳng còn sức lực mấy.
Chương 2: Bác Sĩ Mổ Chính
“Mấy người còn đứng đó làm gì? Anh ấy bị thương nghiêm trọng như vậy mà sao lại để anh ấy ở đây?”
Lãnh Thiên Hi tức giận, quay sang gầm lên với mấy y tá ở xung quanh, sự phẫn nộ dường như muốn nổ tung cả bệnh viện.
Đây là lần đầu tiên trong đời anh tức giận đến vậy!
“Xin lỗi, chúng tôi đã…”.
“Đủ rồi, mau lấy viên đạn trên người bệnh nhân ra, xử lý vết thương”. Lãnh Thiên Hi lớn tiếng cắt ngang lời y tá, quyết đoán ra mệnh lệnh.
“Vâng, vâng”. Nhân viên y tá lập tức tiến lên.
Lúc này bọn họ mới biết hóa ra người đàn ông đó chính là anh trai của bác sĩ Thiên Hi.
Nhưng Lãnh Thiên Dục lại lấy một tay gạt hết mấy nhân viên y tá đang định tiến lên giúp mình…
“Anh…”. Lãnh Thiên Hi gấp gáp đến mức từng giọt mồ hôi trên trán đã chảy xuống.
“Anh muốn tận mắt thấy cô ấy không sao…”. Tuy cơ thể Lãnh Thiên Dục suy yếu nhưng giọng nói vẫn đầy quyền uy, không cho phép người khác cự tuyệt.
“Anh…”
Lãnh Thiên Hi vừa định nói gì thêm thì cửa phòng cấp cứu được đẩy ra.
Tất cả mọi người đều hướng về phía đó.
Lãnh Thiên Dục lập tức loạng choạng đứng dậy…
“Bác sĩ, sao rồi?”
Lãnh Thiên Hi và Bùi Vận Nhi cũng lập tức tiến lên.
Trên mặt người bác sĩ kia lộ ra tia khó xử. Anh ta nhìn Lãnh Thiên Dục rồi lại nhìn sang Lãnh Thiên Hi, thầm thở dài một hơi nói: “Người bệnh tạm thời đã ổn, nhưng mà…”.
“Nhưng cái gì, nói mau”. Lãnh Thiên Dục không kiên nhẫn quát lên.
“Anh, bình tĩnh đã…”. Lãnh Thiên Hi lập tức ngăn lời Lãnh Thiên Dục, sau đó nhìn về phía bác sĩ nói: “Adam, anh nói cụ thể hơn đi”.
“Được rồi”. Vị bác sĩ cũng bị vẻ lạnh lẽo trên người Lãnh Thiên Dục dọa cho sợ. Anh ta hắng giọng một cái rồi nói:
“Do xe rơi xuống biển nên não trái của người bệnh có hiện tượng xuất huyết máu, nghiêm trọng hơn là não còn bị tổn thương. Tôi lo não sẽ bị tụ huyết nên người bệnh cần phải được phẫu thuật để làm giảm sức ép cho não, cũng giải quyết tình trạng xuất huyết não”.
Bùi Vận Nhi nghe vậy liền lấy tay che miệng lại. Cô cố nén cảm giác muốn òa khóc, thân thể nhỏ nhắn không ngừng run rẩy. Tiểu Tuyền, Tiểu Tuyền của cô sao có thể lại bị như vậy chứ? Là ai đã khiến Tiểu Tuyền bị như vậy? Tại sao lại rơi xuống biển?
Cô càng nghĩ càng thấy đau lòng.
“Tỷ lệ thành công của cuộc phẫu thuật là bao nhiêu?”. Lãnh Thiên Dục buộc mình phải tỉnh táo lại, bàn tay nắm chặt lại như muốn chống đỡ cú sốc.
Vị bác sĩ lắc đầu: “Nếu cục máu đông trong não bệnh nhân chỉ tụ lại ở một điểm thì tỷ lệ thành công là rất lớn. Nhưng… qua kiểm tra ban đầu thì thấy máu lại chảy rất nhiều, tản ra nhiều nơi, lại thêm não bị chịu tổn thương nghiêm trọng, tỷ lệ thành công là rất nhỏ”.
“Sao có thể vậy chứ?”. Thân thể cao lớn của Lãnh Thiên Dục hơi run lên, bàn tay chống lên tường.
Bùi Vận Nhi cũng ngồi xụp xuống ghế, hô hấp trở nên dồn dập, vẻ mặt trắng nhợt.
Sắc mặt Lãnh Thiên Hi cũng hết sức nặng nề. Anh cũng là bác sĩ, anh hiểu rất rõ tình hình của Thượng Quan Tuyền. Nhưng ngay lập tức, anh nói với vị bác sĩ kia: “Adam, đưa bản chụp CT não của bệnh nhân cho tôi xem”.
“Đây”. Vị bác sĩ đưa báo cáo cho Lãnh Thiên Hi.
Lãnh Thiên Hi chăm chú nhìn bản báo cáo. Một lúc lâu sau, anh đóng tài liệu lại, nhìn trợ lý của mình rồi nói: “Lập tức chuẩn bị dụng cụ phẫu thuật cho tôi. Tôi muốn làm bác sĩ mổ chính. Adam…”. Lãnh Thiên Hi đưa mắt nhìn sang vị bác sĩ kia: “Lập tức đưa người bệnh đến phòng mổ, chuẩn bị phẫu thuật”.
“Nhưng… tỷ lệ thành công rất nhỏ…”. Vị bác sĩ kia hơi lo lắng.
“Tôi biết”.
Lãnh Thiên Hi bình tĩnh đáp lời, hi anh xem bản báo cáo đã biết điều này. Nhưng… anh vẫn muốn cố gắng hết sức, vì nếu lùi lại ngày phẫu thuật thì khả năng Thượng Quan Tuyền tỉnh lại sẽ càng nhỏ hơn!
“Thiên Hi…”. Lãnh Thiên Dục lên tiếng.
“Anh!”. Lãnh Thiên Hi lập tức tiến lên đỡ lấy Lãnh Thiên Dục.
“Nhất định phải cứu sống cô ấy, nhất định phải làm được”. Lãnh Thiên Dục biết em trai mình là chuyên gia trong lĩnh vực này nên cũng cực kì tin tưởng giao Thượng Quan Tuyền cho Lãnh Thiên Hi.
“Anh cứ yên tâm đi”.
Lãnh Thiên Hi hứa, sau đó lại nói tiếp: “Em sẽ bảo bác sĩ xử lý vết thương cho anh. Anh, em nghĩ Thượng Quan Tuyền sau khi tỉnh lại sẽ không muốn thấy bộ dạng này của anh đâu”.
Rốt cuộc Lãnh Thiên Dục cũng gật gật đầu.
“Vận Nhi…”. Lãnh Thiên Hi quay sang nhìn Bùi Vận Nhi.
“Anh Thiên Hi, anh nhất định phải giúp Thượng Quan Tuyền, em có rất nhiều chuyện muốn nói với cậu ấy”. Rốt cuộc nước mắt của Bùi Vận Nhi cũng chảy xuống, cô lắc lắc tay Lãnh Thiên Hi nói.
“Yên tâm, cứ giao cho anh”. Lãnh Thiên Hi vỗ bả vai Bùi Vận Nhi: “Thay anh để ý đến anh ấy”.
Bùi Vận Nhi gật đầu. Qua ngày hôm nay cô không còn sợ người đàn ông lạnh lùng kia nữa, bởi vì dù là ai đi nữa cũng đều có thể nhìn ra hắn quan tâm lo lắng cho Tiểu Tuyền đến mức nào.
Cô rất mừng cho Tiểu Tuyền, lúc này cô chỉ cầu trời khấn phật cho Tiểu Tuyền bình an qua cuộc phẫu thuật.
Lãnh Thiên Hi thay quần áo phẫu thuật, đi vào phòng mổ. Vẻ tự tin và kiên cường mới vừa rồi còn trên mặt giờ đã chuyển sang nặng nề.
Não bị xuất huyết không nói, lại còn thêm bị tổn thương, nghiêm trọng hơn nữa là có hiện tượng máu đông lại thành từng cục. Anh biết rất rõ trong quá trình phẫu thuật, dù chỉ một sai sót rất nhỏ thôi cũng sẽ khiến não của Thượng Quan Tuyền gặp vấn đề, có thể dẫn đến chảy máu toàn não, tồi tệ hơn thế là... chết não!
Lãnh Thiên Hi hít sâu một hơi, ca phẫu thuật này... chỉ có thể thành công, không được phép thất bại.
---
Mấy cái xuất huyết não, tụ não,... là mềnh xem phim rồi chém bừa á, có gì sai sót mọi người thông cảm nhé
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian